Mưa

Thứ Sáu, 9 tháng 1, 2015



Rồi đấy
Mưa rơi...
Trăng non
Huyền ảo
Bên trời
Hư không...

Mưa vào lòng đất
Tưới hạt từ tâm
Ươm mầm hạnh ngộ...



TH,2015 

CÒN ĐÂU NGƯỜI HÁT THƠ CHÀNG LÍA

Chủ Nhật, 4 tháng 1, 2015



  Bất chợt cánh cửa sổ mở toang, giật mình chợt nhớ lúc chập tối mình quên gài chốt. Từng cơn gió thổi vào, se lạnh. À thì ra trời đã sang Đông.
  Chao ôi, nhớ mùa Đông miền Trung đến lạ. Cái mùa Đông của những ngày thơ ấu, mưa dầm giá buốt, ngoài sân nước nổi , trong nhà nước trôi... Mấy anh em chui vào gầm của chiếc bàn hương án ngay trước bàn thờ để ngủ. Chăn đắp của mỗi người là cái bao bố mà Mẹ đã dành lại khi nhận những bao bột mì cứu trợ, hay còn gọi là bột CaNaDa của tổ chức Unicef cấp phát.
  Có những đêm lạnh buốt, cả nhà quây quầng xung quanh đống lửa được đốt bằng cây Kim Đàn, Loại cây này là cây có gai, gần giống như cây Quýt, mọc đầy trên dông cát gần nhà.
Ngồi bên đống lửa nghe Ba đọc truyện thơ Chàng Lía. Mình thích nhất là đoạn Chàng Lía làm thủ lĩnh,đi xem hát bội:
   " Bay đâu lấy áo cho tao
Có con rồng năm móng..ứ ư ... để tao...ứ..ư... mà cấm chầu...."
 
  Bây giờ ngồi đây, trên căn gác nhỏ nghe nhạc online, đủ thứ loại nhạc nhưng có đâu tiếng ứ...ư... của lối hát truyện thơ chàng Lía, có đâu tiếng trống chầu của hát Bội miền Trung.
Tiếng con thạch sùng chắc lưỡi, nó tiếc cái mẻ kho. Còn mình tiếc cái gì đây nhỉ?
Tiếc cái đầm ấm gia đình của cái ngày xưa ơi, tiếc cái tiếng ..ứ..ư ..của ba khi đọc thơ chàng Lía, tiếc cái tiếng trống chầu dục dã, thôi thúc để... mấy anh em bưng rổ bánh ít của Mẹ đi bán.
...Và... tiếc nhớ cái mùa Đông của miền Trung...

TH-2014


TẮM NẮNG



 
  Tiếng gió lùa qua cửa sổ làm cô thức giấc. Đêm qua cô đã có một giấc ngủ thật yên bình sau một chuyến hành trình. Cô thầm cám ơn John đã sắp xếp cho cô căn phòng ờ khách sạn này. Ngoài kia, nhìn từ cửa sổ, là biển cả mênh mông xanh thẳm, lung linh từng tia nắng ban mai như được dát vàng. Tiếng sóng biển hòa cùng tiếng gió tạo nên một giai điệu du dương ngây ngất. Cô hít thở thật sâu, khoan khoái và bước ra khỏi phòng. Nơi cuối hành lang là sân thượng của khách sạn làm cô thật sự choáng ngợp với màu xanh của biển ngay trước mắt cô. Mặt sân được lát một thứ gạch sáng như gương, xanh như mặt biển. 

  Cô bước chân rón rén như sợ mặt nước biển sẽ vỡ toang, đến giữa sân, nơi có những tia nắng đầu ngày chiếu rọi, cô cởi hết y phục trên người và nằm sấp trong một tư thế như đang bơi. Từng tia nắng ấm áp của buổi sáng đầu Đông lấp đầy trên tấm lưng trần, mơn man khắp thân thể tạo cho cô một cảm giác lâng lâng khó tả.
Bổng từ xa, cô nghe có tiếng nói của ai đó nói vọng vào. Khi ngẩng đầu lên thì cô bắt gặp ánh mắt ngại ngùng của anh bảo vệ khách sạn mà cô mới gặp tối qua. Như một tên trộm bị bắt quả tang, nhưng anh ta cũng cố nói với cô cho hết câu bằng một giọng tiếng Anh lơ lớ, bập bẹ. Vận dụng hết khả năng suy luận rồi cô cũng hiểu được ý anh ta muốn nói với cô rằng:

  - Xin lỗi cô, chỗ cô nằm không phải là mặt biển mà nó là những tấm kính cường lực màu xanh mà tầng dưới của nó là nhà hàng của chúng tôi và bây giờ đang có khoảng 100 khách đang ăn sáng tại đó.

-...!!!

TH-2014

HIỂU VỀ TRÁI TIM



  " Những loài cây mọc trên đất tơi xốp, trông xanh tươi mơn mởn, nhưng chỉ cần một cơn gió lớn đi ngang qua là gãy đổ. Còn những loại cây mọc trên đá núi, tuy dáng dấp khẳng khiu nhưng độ bám rất vững vàng. Cho nên ta không thể cầu nguyện cho cuộc đời đừng xô đẩy mình vào những hoàn cảnh nghiệt ngã, nhưng ta có thể làm cho mình không bị gục ngã trước sóng gió cuộc đời bằng sự vững chãi từ chính trái tim mình.
...
    Đúng ra, ta cần phải biết ơn khổ đau. Khổ đau vừa giúp ta ý thức được cái gì là hạnh phúc, vừa giúp khả năng chịu đựng trong ta lớn mạnh, để ta có thể phát tiết hết bản năng sinh tồn tiềm ẩn của mình. Cũng như nếu không lạc đường, ta sẽ khó biết mình vốn rất sợ hãi; nếu không bị xúc phạm, ta sẽ khó biết rõ mức độ nóng giận của mình; nếu không bị dối gạt, ta sẽ khó biết mình cũng rất dễ tổn thương; nếu không bị bỏ rơi, ta sẽ khó thấy được tính yếu đuối và dựa dẫm của mình. Chính nhờ bản năng sinh tồn biểu hiện mà ta thấy rõ từng ngõ ngách sâu kín của phiền não tạo nên khổ đau. Từ đó, ta biết cách điều chỉnh lại tâm thức và nếp sống của mình, sao cho hài hòa với sự vận hành của vũ trụ. Nhờ đó, sự hiểu biết và tình thương trong ta bừng nở. Ta có thể đi giữa thăng trầm của cuộc đời này một cách thong dong tự tại mà không còn lo sợ những nghịch cảnh bất ngờ.
   Có thể nói tâm ta như thế nào thì sẽ cảm nhận khổ đau như thế ấy. Vì khổ đau vốn từ tâm sinh ra, mà cũng từ tâm diệt đi.

Nếu không có khổ đau
Biết đâu là hạnh phúc
Nhờ mộng mị hôm nào
Ta tìm về tỉnh thức."
                                                                                                                                    

                Trích: HIỂU VỀ TRÁI TIM - Minh Niệm

Hư vô



Một chiều 
Nghe tiếng mây trôi
Nghe Xuân rơi nhẹ
Giữa trời
Hư không...
Ta nghe 
Từng giọt nắng hồng
Rơi rơi
Trên lá
Quay vòng 
Hư vô..
                                                                                
                                                                            TH-2014



Lặng im tôi
giữa xô bồ
Nghe xuân tình tự
mơ hồ sơn khê
Một mình tôi
một nẻo về
Mỉm cười
từ biệt
quãng đời trầm luân...!!!


(Cao Hoàng)