CÒN ĐÂU NGƯỜI HÁT THƠ CHÀNG LÍA

Chủ Nhật, 4 tháng 1, 2015



  Bất chợt cánh cửa sổ mở toang, giật mình chợt nhớ lúc chập tối mình quên gài chốt. Từng cơn gió thổi vào, se lạnh. À thì ra trời đã sang Đông.
  Chao ôi, nhớ mùa Đông miền Trung đến lạ. Cái mùa Đông của những ngày thơ ấu, mưa dầm giá buốt, ngoài sân nước nổi , trong nhà nước trôi... Mấy anh em chui vào gầm của chiếc bàn hương án ngay trước bàn thờ để ngủ. Chăn đắp của mỗi người là cái bao bố mà Mẹ đã dành lại khi nhận những bao bột mì cứu trợ, hay còn gọi là bột CaNaDa của tổ chức Unicef cấp phát.
  Có những đêm lạnh buốt, cả nhà quây quầng xung quanh đống lửa được đốt bằng cây Kim Đàn, Loại cây này là cây có gai, gần giống như cây Quýt, mọc đầy trên dông cát gần nhà.
Ngồi bên đống lửa nghe Ba đọc truyện thơ Chàng Lía. Mình thích nhất là đoạn Chàng Lía làm thủ lĩnh,đi xem hát bội:
   " Bay đâu lấy áo cho tao
Có con rồng năm móng..ứ ư ... để tao...ứ..ư... mà cấm chầu...."
 
  Bây giờ ngồi đây, trên căn gác nhỏ nghe nhạc online, đủ thứ loại nhạc nhưng có đâu tiếng ứ...ư... của lối hát truyện thơ chàng Lía, có đâu tiếng trống chầu của hát Bội miền Trung.
Tiếng con thạch sùng chắc lưỡi, nó tiếc cái mẻ kho. Còn mình tiếc cái gì đây nhỉ?
Tiếc cái đầm ấm gia đình của cái ngày xưa ơi, tiếc cái tiếng ..ứ..ư ..của ba khi đọc thơ chàng Lía, tiếc cái tiếng trống chầu dục dã, thôi thúc để... mấy anh em bưng rổ bánh ít của Mẹ đi bán.
...Và... tiếc nhớ cái mùa Đông của miền Trung...

TH-2014


0 nhận xét:

Đăng nhận xét